Nhân ngày Quốc tế phụ nữ 8/3 năm nay, thân yêu gửi đến các chị, các em đã và đang công tác tại BVĐK Lệ Thủy lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, thành đạt và những lời tâm tình đầy ý nghĩa này !
Em thân yêu !
Giờ đây em đã ngũ say rồi, anh mới rón rén dậy, rón rén ngồi vào bàn, rón rén viết cho em vài dòng nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8.3 - ngày Quốc tế ban bố quyết định đặc xá tù nhân. Ngày mai, sau khi đọc xong thế nào em cũng cằn nhằn: Anh chỉ vẽ chuyện, vợ chồng bên nhau suốt ngày có gì thì nói ra, việc gì phải viết với lách. Nhưng em ơi, suốt từng ấy năm qua - từ thời đầu yêu em, anh còn được nói. Ngoài ra, từ ngày cưới em cho đến nay có bao giờ anh được nói dài quá một phút đâu. Vì vậy anh phải chọn ngày đặc xá quan trọng này mà bày tỏ vài lời với em, nếu không anh ấm ức lắm. Phụ nữ các em còn có 365 ngày trong một năm để nói, còn có ngày 8/3, 20/10, còn có tờ báo riêng của Phụ nữ để phát biểu chính kiến, chứ đàn ông bọn anh có được cái gì đâu... Giá như bây giờ có một ông phật hiện ra cho anh điều ước em có biết anh sẽ ước gì không ? Anh sẽ ước được nói ra những “ điều giá “ như sau đây: Nhìn em ngũ say anh thấy em hiền dịu hơn mọi khi - thấy “ hòm xương quai xanh “ của em lõm xuống, anh thương quá. Giá như em ít nói hơn, đừng la hét con nhiều như thế, cằn nhằn anh nhiều như thế vì những lý do không thoả đáng thì “ hòm xương quai xanh “ của em sẽ đầy đặn hơn, em sẽ mập mạp hơn và xinh đẹp hơn rất nhiều. Em hay cằn nhằn vì sao anh sau giờ làm việc cứ đàn đúm bia bọt nơi quán xá mà không chịu về nhà, điều đó chứng tỏ anh là người đàn ông vô trách nhiệm với gia đình. Em ơi, thật là oan cho anh quá. Sau giờ làm việc căng thẳng, anh chỉ muốn được thư giản đôi chút mà thôi. Giá như anh đi làm về – nhìn thấy ở em một nụ cười tươi tắn, một cử chỉ chăm sóc dịu dàng, nhìn thấy con cái sạch sẽ, nhà cửa gọn gàng...thì anh đảm bảo với em rằng gia đình là nơi thư giản tốt nhất của đời anh. Em nấu ăn ngon nhưng giá như sau khi dọn cơm em đừng gõ cọc cọc vào mâm ra hiệu lệnh cho cha con anh như gọi gà, quát con lớn chậm trể, quát con nhỏ để vãi cơm, kể tội ông bạn nào đó của em mà anh chưa biết mặt...Bữa cơm ngon nhưng không khí căng thẳng nặng nề khiến ai cũng muốn nuốt cho nhanh để giải tán. Giờ thì em đã hiểu nguyên nhân vì sao em nấu ăn tuy rất ngon và gia đình ta chi tiêu cho việc ăn uống rất đầy đủ nhưng không ai béo mập lên được rồi chứ ? Giá như mổi lần lục bóp kiểm tra sự trung thực của anh, em hãy lấy ít thôi và để chừa lại đó vài chục ngàn đồng thì tốt biết bao – thay vì để cho anh, không ít lần bị hố với cô bạn hàng vì cứ tưởng trong ví mình còn có ít tiền. Giá như mổi buổi tối trước khi đi ngũ, em hãy kiểm tra xem con ngũ ở đâu, chồng ngũ chổ nào – chiếc màn của các con lổ thủng bằng cả bàn tay mà cả tháng nay em cũng không biết, muỗi đốt con, con cứ lục đục cả đêm em cũng không hay. Giá như mổi buổi sáng dậy em vuốt ve tóc anh, vuốt tóc con dịu dàng bảo “ dậy đi anh sáng rồi “ hay “ dậy đi con của mẹ “ – thay vì, em đứng dưới lầu quát vọng lên “ Dậy ! nứt mắt ra còn ngũ mãi “. Âm lượng câu nói của em vừa đủ nghe nhưng sắc như dao, cứa lạnh hết cả ruột. Cha con anh sáng nào cũng được điểm tâm nên không lớn nổi... Giá như mổi lần vợ chồng có chuyện mâu thuẩn, em đừng “ xỏ “ thẳng vào mặt anh rằng “ Sống với anh tôi khổ quá ! Giá như tôi lấy thằng X, Y, Z thì chẳng đến nổi nào...” Em ơi, anh đảm bảo với em rằng, những thằng X, Y, Z nào đó cũng không hơn gì anh đâu, và có lẽ bây giờ đây hắn cũng đang ngồi viết những điều “ giá như “cho vợ chồng hắn như anh thôi. Những lúc bực tức anh, em buông những lời độc địa ấy, anh không hề ghen gì với X, Y, Z mà chỉ tiếc rằng hắn thật tốt số vì đã không lấy được em. Giá như...ước gì, anh còn nhiều điều giá như lắm mà không hiểu lý do gì ngày thường anh không thể nói ra. Nhưng trời sáng mất rồi và ông phật cũng biến mất rồi. Xin phật hãy cho con một điều ước cuối cùng: Ước gì cuộc sống vợ chồng con không có những điều “ giá như “ ấy và ước gì ngày mai, sau khi vợ con đọc xong những lời tâm sự này, con vẫn được sống bình yên – lạy thánh Ala – Amen A di đã phật ! Chào em yêu !
THƯ TÌNH ĐÁP LẠI
Anh thân yêu !
Sáng nay, sau một giấc ngũ đầy mộng mị, em vật vã thức giấc khi chuông đồng hồ điểm 5 tiếng, cũng là để – như mọi ngày – quán xuyến mọi việc chuẩn bị cho anh đi làm và các con đi học. Xong, đúng 6h15 phút em đang định hộc tốc chạy đến cơ quan với đầu tóc chải vội, thì tình cờ đọc “ Lời tâm tình nhân ngày 8/3 “ của anh. Đọc xong, em chợt thấy mệt mỏi rã rời và thật xót xa cho thân phận đàn bà - em dùng từ “ đàn bà “chứ không phải là phụ nữ vì ngay thời con gái, em và những bà đang là vợ, là mẹ như em chỉ toàn ăn rồi suốt ngày say sưa với những lời hoa mỹ: Có biết đâu, sau từng ấy năm chung sống với tác giả của những lời hoa mỹ đó, mới phát hiện ra rằng: kể từ lúc về làm vợ người ta, trong mắt họ mình thực sự đã không còn giá trị gì nữa rồi. Và hình tượng của anh cùng những người chồng như anh, từng si mê thốt ra vào những đêm đắm đuối: “ Con meo nhỏ của anh “, nào là “ cún con dễ thương của anh “ đã nghiễm nhiên con sư tử Hà Đông đáng chán từ lúc nào ? ( hình tượng sau mặc dù anh chưa nói, nhưng qua lời lẽ trong thư em tự hiểu được đối với anh, nếu em đã là như vậy ). Đúng như anh nói, càng ngày em càng hay cằn nhằn và nói nhiều hơn trước. Chẳng bù cho anh, anh thì lại rất lặng lẽ. Hôm nào cùng bạn bè, bia bọt đến tối mới về thì lặng lẽ, ngật ngưỡng tìm đại một thứ giống như giường để mà phê đến sáng. Hôm nào về sớm, anh cũng thích lặng lẽ ngồi xem ti vi, xem báo...Có hôm em cố gợi chuyện vui, chuyện buồn của cơ quan, anh chỉ ậm à, ậm ừ cho qua chuyện rồi xoay lưng ngũ thẳng giấc. Anh có biết đâu, em muốn biết bao một cử chỉ ân cần giúp đở, một lời nói ngọt ngào, âu yếm sẽ làm tan biến mọi lo toan vất vã hàng ngày, mà từ lâu rồi em đã không còn nữa. Em lại thường được nghe đồng nghiệp của anh kháo nhau rằng: Anh của em là người ăn nói có duyên, con gái thì cứ bu vào, đông như kiến. Chắc mãi phung phí lời vàng, ý ngọc hết cả bên ngoài mất rồi nên về nhà, anh chẳng buồn cười nói, lại còn đổ lổi cho em giành nói hết. Có bao giờ anh tự hỏi “ tại sao cùng làm việc như người ta, cũng căng thẳng như người ta, mà sau giờ làm việc, các bà ấy lại còn phải đi đón con, đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa...chứ không đi quán xá, bia bọt để thư giãn, để bù khú với bạn bè ? Răng thì là anh ơi ! Nếu em cũng như anh, cũng thư giãn quán xá, bia bọt, rồi đôi khi ngẫu hứng làm tiếp tăng 2 Karaoke với đồng nghiệp – trong đó có cả đồng nghiệp nam chưa vợ – thì ai sẽ là người lo cho nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, con cái học giỏi thông minh ? Rồi còn tiền lo cho những mục thư giãn của anh, nếu em không lục bóp kiểm tra thì tháng này lấy đâu ra sữa MILO để cho con có thể tăng nhanh trí lực ? Chẵng lẽ anh còn không nhớ vốn dĩ năm xa, em là người luôn dị ứng với chuyện tiền bạc. Giờ thì phải cắn răng là chuyện đó, anh tưởng em sung sướng lắm sao ? Anh lại trách em chuyện màn con bị thủng lỗ, muỗi đốt khiến con của mình không ngũ được. Em thật sự có lỗi với con. Nhưng thiết nghĩ, nếu có vì đầu tắt mặt tối không có cả thời gian để mà nhìn màn của con bị rách, thì anh ơi ! Con là con chung của 2 chúng ta, em không thấy thì anh cũng đã thấy. Sao lại nhẫn tâm ngồi chờ cho đến lúc em phát hiện ra màn bị rách để vá, mà để cho con mình bị muỗi đốt suốt đêm. Đúng là phụ nữ bọn em có có ngày 8/3, 20/10, còn có tờ báo riêng để phát biểu chính kiến. Không biết chị em khác thì sao ? Còn đối với em, ngày 8/3, 8/4 hay 8/5 thì cũng thế mà thôi. Em vẫn là em, với những công việc bề bộn thường ngày. Thậm chí ngày sinh nhật của em hay ngày cưới của chúng mình thì anh cũng có nhớ bao giờ để mà tặng quà nói chi đến ngày 8/3 hay 20’10... Em cũng mong rằng có một lúc nào đó anh thôi không ôm cái ti vi, dẹp sang bên tờ báo thể thao để mà ghé mặt vào những tờ “ Hạnh phúc gia đình “, “ Thế giới phụ nữ “, anh sẽ thấy rằng trong đó không chỉ là những chính kiến của chúng em mà còn có những bài đại loại như: “ 10 Bí quyết để giữ chồng “ Nghệ thuật chiều chồng qua những tháng năm chung sống “, “ Làm thế nào để chồng bạn không chán “, “ Đàn ông mong muốn gì ở phụ nữ “, “ Khi chồng có vợ bé “ mới thấy được rằng những tờ báo này đâu chỉ để phục vụ cho phụ nữ chúng em và sẽ nghiệm ra rằng: để làm vừa lòng các đức ông chồng là điều không tưởng. Bởi các anh sẽ thích sống như những ông hoàng trong chính ngôi nhà nhỏ của mình, còn chúng em như những Ô sin thời hiện đại – Vừa phải giỏi việc nước, lại phải đảm việc nhà, lại còn thường xuyên biến đổi màu sắc như con tắc kè cho các anh khỏi đỡ chán. Lỡ hôm nào quá miệt mài việc nước, giật mình nhớ lại, lại phải ba đầu, sáu tay để nhà cửa chưa kịp sạch sẽ, con chưa kịp tắm táp gọn gàng, em chưa kịp ra đứng bên cửa chờ anh với nụ cời trên môi, thì A lê hấp ! Anh sẽ làm như anh đã viết: Lập tức ra quán để cân bằng trạng thái tự nhiên! Chỉ có một mình ở lại, em tiếp tục thu dọn chiến trường. Sau đó, ngồi đợi cơm anh, em sẽ cân bằng trạng thái tâm lý của mình bằng cách nhấm nháp nổi cô đơn của thân phận người đàn bà. Thôi thì, đọc xong thư anh, em sẽ buốn đến phát khóc, vì thấy như trái tim mình thêm một lần bị anh nghiền nát. Nhưng em nghĩ rằng: chúng ta sẽ không vì thế mà chia tay nhau. Bởi vì, như nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn đã viết “ Tất cả đàn ông đều là thế “ ! Em bỏ anh rồi thì biết tìm đâu ra bây giờ một người đàn ông không giống như anh ? Riêng anh, hãy thử đi tìm cho mình một người phụ nữ khác mà anh cho là lý tưởng. Đảm bảo với bản chất như vậy của anh, cô ta sẽ không trụ được quá 5 ngày, không mong chi mười mấy năm vẫn chạy tốt như em ! Chào anh yêu ! Người chồng lý tưởng